Niết bàn chi khuynh phúc
Phan_7
Mộc Tuyết đuổi theo phía sau. Tựa như hai con nai hoạt bát không bị cản trở, tại rừng cây vui đùa.
“Các ngươi đừng quá lỗ mãng, chậm một chút!” Quý thục phi đi cùng thái giám Lý Hoài An, lo lắng không yên nhắc nhở hai hài tử.
“Muội muội, bon nó thực sự là bướng bỉnh. Phi nhi khi còn bé cũng là bướng bỉnh như vậy, nhưng trưởng thành không còn hướng mẫu hậu làm nũng nữa.” Cơ hoàng hậu được Đoan Mộc Phi dìu đi, chậm rãi tại hoa viên tản bộ, vừa đi vừa cùng Quý thục phi nói chuyện phiếm.
Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, đây là hình ảnh gia đình hòa thuận mà mọi người đều mong muốn a. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh chạy nhảy xung quanh, Đoan Mộc Thanh Lam phát hiện võ công của Đoan Mộc Dĩnh đã tiến bộ, từ lần trước, hắn thường xem Đoan Mộc Dĩnh trong mơ, Đoan Mộc Dĩnh trong mơ thường ngồi dưới ánh trăng trong vắt ngoài biển, không nhúc nhích. Hắn không được biết Đoan Mộc Dĩnh tu luyện võ công như thế nào, vì sao hắn không có người bên ngoài chỉ điểm mà có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy. Xem ra chúng ta phải nói chuyện một chút.
Đoan Mộc Thanh Lam tâm tình cũng tốt, cùng Lý Phúc đi đến ngự thư phòng. Đi ra một cái hành lang ngoài ngự hoa viên, quẹo trái, phía trước là một cái đường nhỏ. Một tiểu thái giám lén lút ôm một bao gì đó, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam liền bỏ đi. Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhìn tiểu thái giám này, cảm giác có gì đó không đúng. Lý Phúc phi thường tinh ý, cao giọng nói: “Đứng lại, ngươi lén lút muốn làm cái gì!”
Tiểu thái giám vừa nghe Lý Phúc gọi hắn, sợ đến run run, quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng!”
“Ngươi làm gì mà muốn trẫm tha mạng cho ngươi, trẫm phi thường muốn biết.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài cái gì cũng không có làm.” Tiểu thái giám run run nói.
“Trẫm nhìn ngươi lén lút, ngươi lại nói ngươi không làm gì.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh hỏi.
“Nô tài phụng chỉ Mặc thị quân, đem xác con mèo chết này xử lý.” Tiểu thái giám nói. Lý Phúc đi qua nhìn, trong tay tiểu thái giám là một bao bố dính máu, bên trong là một con mèo bị đánh chết thảm.
“Con mèo này vì sao lại chết, nói rõ cho trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam thập phần tức giận hỏi.
“Mặc thị quân đánh chết, nó ăn vụng điểm tâm của thị quân, nô tài chỉ là phụng mệnh làm việc, chuyện này cùng nô tài không quan hệ.” Tiểu thái giám nói.
“Ngươi lừa dối trẫm, nô tài chết tiệt, ngươi dám lừa gạt trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.
Tiểu thái giám sợ đến toàn thân run, dập đầu như điên, đầu đều chảy máu, “Nô tài không dám nói dối, nô tài nói tất cả đều là sự thực.”
Tâm tình tốt của Đoan Mộc Thanh Lam triệt để bị phá đi, Mặc Triền này dám lừa dối trẫm, trẫm muốn giết hắn. Đoan Mộc Thanh Lam nhịn phẫn nộ, hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn xuống sát ý. Khi quân chi tội, tốt, trẫm nhớ kỹ.
————————————————
Lý Hoài An là một người rất có học vấn, Đoan Mộc Dĩnh hướng hắn thỉnh giáo vấn đề, hắn đều có thể nhất nhất giải thích, rất có trật tự. Ngày hôm nay thái phó hỏi, huynh đệ hai người không trả lời được. Đoan Mộc Tuyết cùng Đoan Mộc Dĩnh ở Cẩm viện được Lý Hoài An giảng giải, Đoan Mộc Tuyết cảm thán: “Nếu như tiên sinh là lão sư của chúng ta, ta đi học tuyệt đối sẽ không ngủ.”
“Ngũ hoàng tử là một người thông minh, thái phó là người học vấn thâm sâu, Hoài An sao có thể so sánh. Lúc Hoài An chưa vào cung có đọc qua một ít kinh thư, kiến thức cũng chỉ thô thiển, thua thái phó học thức uyên bác, hoàng tử nên thỉnh thái phó giảng bài.” Lý Hoài An phi thường khiêm tốn nói.
Đoan Mộc Tuyết mặc kệ ai có tài, hắn thích nghe Lý Hoài An giảng, “Mặc kệ, ta muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi đem học vấn của ngươi dạy cho ta, ta sẽ không bị người khác cười nhạo mình ngu ngốc.”
“Hoàng tử, làm như vậy rất không thỏa đáng, không hợp lễ pháp.” Lý Hoài An từ chối, ngũ hoàng tử có điểm tùy hứng, hắn thích gì là làm, không quản lễ nghĩa, giờ lại muốn làm đệ tử của Lý Hoài An.
Đoan Mộc Dĩnh nghe bên ngoài chim nhỏ kêu thập phần ầm ĩ, hắn đi ra, nhìn thấy trong viện có một con chim cát tường nhỏ té ngã bị thương, đang vũng vẫy trên mặt đất. Cha mẹ của nó, hai đại cát tường phi thường lo lắng, bay lượn quanh cát tường con. Đoan Mộc Dĩnh nhặt lên con chim nhỏ, đưa vào trong phòng, chữa thương cho nó, sau đó chậm rãi hướng đại thụ trèo lên, cây phi thường cao, trèo lên thật không dễ dàng.
“Dĩnh nhi, ngươi làm gì vậy!” Quý thục phi trong phòng đi ra, thấy nhi tử của mình đang ở trên cây cổ thụ, nàng sợ hãi, kêu lên một tiếng.
Đoan Mộc Dĩnh cười nói: “Mẫu thân, con chim nhỏ bị thương, nhi tử giúp nó trị thương, giờ đưa nó về tổ. Nhi thần không có việc gì!” Đoan Mộc Dĩnh nói xong, hắn bỏ chim nhỏ vào tổ của nó.
Đoan Mộc Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cành cây dưới chân bỗng nhiên bị gãy, “A!” Đoan Mộc Dĩnh kinh hô một tiếng, xong, ta lần này không chết thì cũng bị thương! Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, một đôi tay hắn phi thường quen thuộc ôm chặt lấy hắn. Vì sao lại là hắn, Đoan Mộc Dĩnh mở to hai mắt, lần trước hắn cố ý bất hòa với người này, hắn không muốn trở thành vật hi sinh trong tranh đấu nơi cung đình. Cho dù hắn đi vào trong mộng của mình, cũng không thèm để ý tới hắn. Càng không thèm để ý, sẽ càng là lưu ý, tựa như có chút việc muốn quên sẽ càng nhớ kỹ. Người này không phải sủng ái người khác sao, hắn không tin mình, vì sao còn muốn dây dưa không rõ.
“Phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh xác thực càng hoảng sợ, nam nhân này xuất quỷ nhập thần, luôn luôn xuất hiện lúc hắn không phòng bị, cũng luôn ở thời khắc mấu chốt giúp đỡ hắn.
“Hài tử này, vì sao lại leo cao như vậy, rất nguy hiểm.” Đoan Mộc Thanh Lam kỳ thực đã tới rồi, hắn quan sát nhất cử nhất động của Đoan Mộc Dĩnh. Thấy hắn nhặt lên con chim nhỏ, mãi cho đến Đoan Mộc Dĩnh bỏ con chim vào tổ. Hắn là một hài tử thiện lương, thiện ý này tự nhiên sẽ lộ ra, không phải tận lực ngụy trang. Chính mình trách lầm hắn, lại đi tin một tên phiến tử nói. Lúc hài tử này ngã xuống, trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam hoảng sợ, hắn không hề nghĩ ngợi ôm lấy hài tử này, chỉ có lúc ôm hắn vào lòng mới cảm thấy kiên định.
“Nhi thần đưa con chim nhỏ về tổ, bằng không cha mẹ của nó nhất định sẽ lo lắng.” Đoan Mộc Dĩnh chỉ hai cát tường điểu đang bay trên bầu trời nói.
Thực sự là hài tử khả ái, Đoan Mộc Thanh Lam nhịn không được hôn lên má Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi hôn như vậy.”
Quý thục phi cũng bị hoảng sợ, thấy Đoan Mộc Thanh Lam xuất thủ cứu Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng mới yên ổn.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Quý thục phi hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ.
“Đứng lên đi, trẫm tới đưa Dĩnh nhi đến võ trường, xem hài tử này có tiến bộ hay không, Dĩnh nhi, có muốn đấu với phụ hoàng?” Đoan Mộc Thanh Lam khiêu khích nhìn Đoan Mộc Dĩnh.
Đoan Mộc Dĩnh thoát khỏi lòng Đoan Mộc Thanh Lam, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, dù sao vóc người quá nhỏ bé, mỗi lần đều phải ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, nam nhân này tựa hồ rất thích được người ngưỡng vọng.
“Phụ hoàng, bây giờ chúng ta đến võ trường.” Đoan Mộc Dĩnh tu luyện tâm pháp, võ công cũng tiến bộ rất nhiều, đã đến mức nào rồi, hắn không rõ lắm, hắn cần một người có năng lực lý giải, song song hắn cũng hiếu kỳ, võ công của Đoan Mộc Thanh Lam cao hơn hắn bao nhiêu.
Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười cùng Đoan Mộc Dĩnh đi ra ngoài, thái giámLý Phúc đuổi theo sau. Quý thục phi cùng Lý Hoài An có chút bất an.
“Hoàng thượng thích hài tử này là nó có phúc, nhưng ta lo lắng hài tử này sẽ có nguy hiểm.” Quý thục phi hơi nhíu mày.
Lý Hoài An đi tới, đỡ Quý thục phi vào trong phòng, “Hoàng thượng thích lục hoàng tử, đối với lục hoàng tử mà nói sẽ tràn ngập nguy hiểm. Chúng ta càng phải cẩn thận, lục hoàng tử còn chưa lớn, nhất định phải hảo hảo bảo hộ hài tử này.”
“Hoài An, vốn định đợi ngươi đến bên người ta, chúng ta sẽ sống thư thái, bây giờ ngươi lại vì bọ nhỏ.” Quý thục phi ngồi xuống, cầm lấy một kiện áo bông giao cho Lý Hoài An, “Ngươi cũng hảo hảo chiếu cố chính mình, khí trời sắp lạnh, không nên làm lụng vất vả.”
Lý Hoài An tiếp nhận kiện áo bông, cầm ở trong tay mềm mại như vậy, cảm thấy thật ấm áp. Lý Hoài An thấp giọng nói, “Ta là nam nhân, ta phải bảo vệ người ta thích, Diễm Dung không cần lo lắng.”
“Ta biết, chúng ta như vậy tư thủ suốt đời, ta thật hạnh phúc.” Quý thục phi cũng là nhỏ giọng nói.
Lời tâm tình không thể nói ra, chúng ta lặng lẽ hiểu. Quý thục phi thỏa mãn cầm tay Lý Hoài An, hai người đối diện chỉ chốc lát, Quý thục phi buông tay, nhìn bốn bề vắng lặng, Quý thục phi nghĩ mình quá xúc động, phải nhớ kỹ không thể bất cẩn.
Ngũ hoàng tử Đoan Mộc Tuyết làm xong bài, phát hiện một vấn đề, sao không thấy đệ đệ. Hắn lập tức chạy tới hỏi Quý thục phi: “Mẫu thân, đệ đệ đi nơi nào, ta không gặp hắn.”
“Bị phụ hoàng ngươi lôi đi , Tuyết nhi, để mẫu thân đo cho ngươi, may y phục.” Quý thục phi mang thước đo trên người Đoan Mộc Tuyết, ghi chép lại chuẩn bị may y phục cho hắn.
“Phụ hoàng bất công, cũng không kêu ta cùng đi luyện võ.” Đoan Mộc Tuyết oán giận trách phụ thân mình bất công, thế nhưng cũng không có cách nào.
Quý thục phi nhớ tới người nuôi con của mình, trong lòng từng đợt chua xót. Đứa con lớn nhất mình nuôi dưỡng, bị đưa đến Vệ quốc làm chất tử. “Nhị ca ngươi đi đã nhiều năm, cũng không biết sinh tử ra sao. Hàng năm mẫu thân đều may y phục, chờ hắn trở về, khi nào hắn mới trở về đây.”
Đệ thập nhất chương:
Nhớ tới hài tử này, Quý thục phi thoáng như trở lại lúc trước, khi mình mới là một tiểu cung nữ, cùng nàng ấy hầu hạ thái hậu, nàng ấy là cung nữ tên Xuân, lớn lên xinh đẹp như hoa, mắt phượng quyến rũ luôn luôn tà mị ướt át. Xuân yêu một người không nên yêu, Đoan Mộc Thanh Lam tuấn mỹ đã cướp đi linh hồn nàng. Xuân mỗi ngày đều len lén ngắm nhìn người mình yêu say đắm, vị quân vương vô tình kia. Thiếu nữ tràn ngập mộng mơ, tựa như bầu trời trong suốt thỉnh thoảng xuất hiện một áng mây, nhưng hồng nhan bạc mệnh. Xuân cuối cùng được quân vương yêu mến, Xuân có mang hài tử của quân vương, mỗi ngày nàng đều mong muốn mình có thể trở thành một phi tần, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam rất nhanh quên đi nữ nhân đối với hắn tràn ngập si mê kia. Một người cung nữ có mang hài tử của quân vương, nàng không có ngự y cùng bà đỡ bên người, sự đố kị của hoàng hậu nào có thể dung nạp Xuân. Quý thục phi nhớ kỹ năm ấy chỉ có nàng canh giữ bên người Xuân, mùa đông năm ấy dị thường hàn lãnh, ngày nào cũng đổ tuyết lớn, gió gào thét, lạnh như cắt. Xuân sinh hài tử vào một ngày tuyết lớn, Quý thục phi không biết làm sao, một cung nữ thật không biết đỡ đẻ. Xuân đau đớn vô lực, nàng cắn chặt lấy đệm giường, hài tử sinh ra thật gian nan. Quý thục phi rơi nước mắt, nàng không biết làm sao để giúp đỡ Xuân, lúc sinh hài tử ra cũng là lúc nàng kết thúc sinh mệnh mình. Xuân đã nói với Quý thục phi rằng: “Ta không có phụ mẫu, mạng của ta rất khổ. Ta mong muốn hài tử của ta có phụ mẫu thương yêu nó. Hài tử này giao cho muội muội nuôi nấng, nó là hài tử ông trời ban tặng cho muội muội, hài tử này tên là Bảo Dư, nhờ muội muội nuôi nấng nó, không nên nói ra thân thế của nó, cứ để cho hài tử này tưởng rằng muội là mẫu thân của nó nha.”
Quý thục phi chặt đứt cuống rốn của hài tử, đưa cho Xuân đặt trong ngực mình, Quý thục phi quỳ gối tại Phi Oánh cung đau khổ cầu xin thái hậu, mong muốn thái hậu làm chủ để hài tử này có một danh phận, Xuân đã vì hài tử này mà chết, Quý thục phi muốn hài tử này có một cuộc sống tốt. Hài tử của cung nữ có thể có danh phận gì, Quý thục phi còn nhớ rõ thái hậu phi thường từ ái, nâng nàng dậy, dùng thanh âm nhu hòa quyết định vận mệnh của hắn: “Một hài tử của cung nữ, trong cung có thể có danh phận gì. Hoàng hậu sẽ hại hắn. Ngươi đã cầu xin ai gia, ai gia chỉ cho ngươi một con đường, ai gia tặng ngươi cho hoàng thượng, hài tử này sẽ có danh phận. Nếu ngươi thương cảm Xuân, thương cảm hài tử này, vì hài tử này trở thành một phi tần, ngươi có nguyện ý. Xuân là trừng phạt đúng tội, nàng ta quá tham vọng, cho nên chết không oan. Ngươi lại khác, ngươi tiến cung đã bang trợ ai gia và hoàng thượng, ngươi có ân với hoàng thất, hoàng thượng sẽ niệm tình mà đối xử tốt với ngươi.”
Cứ như vậy Quý thục phi trở thành một phi tần của Đoan Mộc Thanh Lam, nhị hoàng tử tên là Bảo Dư, Quý thục phi chưa bao giờ nhắc đến thân sinh của hắn là ai, nàng tuân thủ ước định với Xuân, cả đời không nói thân thế của hài tử này, muốn hài tử này cho rằng nàng là mẫu thân của hắn.
Xin lỗi, ta đã phụ sự giao phó của ngươi. Trong lòng Quý thục phi thầm nói, ta không bảo vệ tốt hài tử này, ta đã tận lực, ta không thể ngăn cản quyết định của hoàng thượng, linh hồn ngươi trên trời hãy phù hộ cho hài tử này.
————————————
Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam đưa đến võ trường, thị vệ ở đây đã sớm nhận được thông báo, Hạ Pháp cũng là một trong những thị vệ này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế và hoàng tử Tề quốc, vị hoàng đế và hoàng tử này khiến hắn vô cùng ấn tượng. Hạ Pháp nhớ lúc trước, đi trên đường gặp qua họ một lần, khi đó đã nghĩ hai người này không phải người bình thường, hiện tại chứng thực dự cảm của hắn chính xác. Nếu hoàng thượng cùng lục hoàng tử muốn đấu võ, nhân lúc này nhìn xem lục hoàng tử có phải là người mà phụ thân dự đoán hay không. Hạ Pháp tìm một vị trí tốt nhất, quan sát Đoan Mộc Dĩnh.
Trên đường đi Đoan Mộc Dĩnh không nói nhiều với Đoan Mộc Thanh Lam, hắn không muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam nói, vì hắn cho rằng không có gì để nói. Mà sự yên lặng đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Đoan Mộc Thanh Lam.
“Dĩnh nhi còn đang tức giận vì trẫm không tin ngươi nói phải không, trẫm là người, mà người cũng sẽ phạm sai lầm, Dĩnh nhi không nên cùng trẫm tính toán lâu như thế chứ. Mỗi ngày người đều lơ phụ hoàng, không quan hệ, vậy phụ hoàng chờ ngươi hết giận, Dĩnh nhi chủ động hòa phụ hoàng.” Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đanh đá, tay hắn nắm chặt tay Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhìn nhìn, vì sao lại nắm chặt vậy chứ. Cho dù ngày hôm nay nắm chặt, thì ngày mai cũng sẽ buông ra.
“Hoàng thượng, cát tường điểu đang bay trên trời.” Lý Phúc chỉ lên bầu trời nói, “Mau nhìn bầu trời, đã nhiều năm nô tài không phát hiện cát tường điểu khiêu vũ, hoàng thượng, đây là điềm lành!”
Mọi người ở võ trường đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời xanh thẳm, hai cát tường điểu, mở đôi cánh hoa lệ bay lượn trên không trung, Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh cát tường điểu khiêu vũ, mỹ lệ như trong truyền thuyết. Một cánh chim màu sắc rực rỡ tỏa kim quang giữa không trung rơi xuống, Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, như hoa nở, nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm mê hoặc Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam tiếp được lông chim, cát tường điểu kêu lên một tiếng báo hiệu may mắn, rồi giang cánh bay đi.
Cát tường điểu trong truyền thuyết khiêu vũ trước mặt mọi ngươi, chúng nó sẽ mang đến may mắn cho người được nó khiêu vũ. Đoan Mộc Thanh Lam mang lông chim cắm trên tóc Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh không nói gì, lúc lông chim được cắm lên tóc hắn khiến người khác cảm thấy hắn không thuộc về trần thế.
“Lông chim thực sự là mỹ lệ, bọn chúng cảm tạ ngươi cứu hài tử của bọn chúng, ngươi nhận lấy a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Tạ ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cười thu hồi lông chim. Sự tình hôm nay nhất định sẽ khiến trong cung oanh động, thậm chí quốc gia khác cũng oanh động. Đây là nói rõ thần chúc phúc Tề quốc, tâm tình Đoan Mộc Thanh Lam nhất định sẽ rất tốt.
Đoan Mộc Dĩnh đi vào võ trường, hắn không có quên mục đích chuyến đi này của mình, ngày hôm nay muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam đấu võ phân cao thấp. Ta cần chọn vũ khí gì ni, Đoan Mộc Dĩnh liếc mắt thấy một cây đao, cái chuôi này đao tựa hồ thật lâu không dùng, mặt trên rất nhiều bụi bặm. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy bả đao, hắn rút chuôi đao ra. Thanh quang chợt lóe, gió sương nhiều năm như thế cũng không ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó, đao phong nhè nhẹ ám hồng sắc quang mang, như là có oan hồn đang chế ngự. Thậm chí Đoan Mộc Dĩnh còn nhìn ra oan hồn này khắc sâu dã tâm, đao của ai vậy, chủ nhân của cây đao này là dạng người thế nào.
“Hảo nhãn lực, Dĩnh nhi rất thích cái chuôi đao này sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy một bảo kiếm, hắn tiếp nhận khau lau mềm mại, chà lau bảo kiếm của hắn, chậm rãi kể ra nguồn gốc của bảo đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, “Đây là chiến đao của Thái tổ hoàng đế, đã nhiều năm không có ai mở ra. Bọn họ đều nói bảo đao này có oan hồn, linh hồn đó không tiêu tan, vẫn bám lấy bảo đao không muốn rời đi.”
“Phụ hoàng, vì sao đem bảo đao của khai quốc hoàng đế để ở nơi này.” Đoan Mộc Dĩnh cũng bắt đầu dùng khăn Thập Lục đưa tới chà lau bảo đao. Thực sự là một binh khí tốt, Đoan Mộc Dĩnh phi thường thích nó, ánh sáng phảng phất như đang nói chuyện, giống như chính mình đang nghe bảo đao nói về nguồn gốc của nó.
“Thái tổ hoàng đế trước khi chết có nói, người sống, còn binh khí là vật vô tri. Bất quá chỉ là một cây đao mà thôi, đặt ở võ trường để hậu thế sử dụng, muốn đời sau nhớ kỹ gian khổ lúc khai quốc thế nào. Thế nhưng nhiều năm không ai sử dụng nó, bởi vì … vỏ đao quá cũ nát.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, chà lau xong bảo kiếm, Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới trung tâm võ trường.
“Ngọc trai có bị vùi lấp, bụi bặm cũng không che dấu được ánh sáng của nó, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nhi thần ghi nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cũng chà lau xong đao, đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành một lễ: “Phụ hoàng, thỉnh.”
“Hảo, phụ hoàng sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi phải tự giác ngộ.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam không hề giống ánh mắt của một người phụ thân, hắn dùng nhãn thần cừu địch để nhìn Đoan Mộc Dĩnh, dùng một loại áp bách tới gần Đoan Mộc Dĩnh.
Toàn bộ tinh thần Đoan Mộc Dĩnh đề phòng, trước mặt hắn không phải là quân vương, không phải là phụ thân, mà là địch nhân, bọn họ phải phân thắng bại. Cảm giác áp bách đến từ Đoan Mộc Thanh Lam nhắc nhở Đoan Mộc Dĩnh phải cẩn thận, không thì hắn sẽ thụ thương. Mà thân thể hài tử này không thể phát huy được sức mạnh đến cường đại, muốn thắng thật gian nan.
Đoan Mộc Dĩnh xuất thủ, Đoan Mộc Thanh Lam tựa hồ xem thấu được chiêu thức của Đoan Mộc Dĩnh, hắn không nhanh không chậm hóa giải thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này cùng hắn liều mạng, đấu pháp thuần thục, chiêu thức không hoa lệ nhưng phi thường thực dụng, nội lực Đoan Mộc Dĩnh tăng lên so với trước không ít, nhưng thế còn chưa đủ, không thể đánh bại được hắn.
Trên trán Đoan Mộc Dĩnh chảy ra mồ hôi, võ công Đoan Mộc Thanh Lam cực kỳ cao, so với Dạ Dương còn cao hơn rất nhiều. Cùng cao thủ so chiêu để nâng cao võ công, Đoan Mộc Dĩnh tuy phải dùng hết sức, nhưng Đoan Mộc Dĩnh rất hài lòng, ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn sẽ không tiến bộ, chỉ có không ngừng rèn luyện mới có thể mạnh lên. Trong cung còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, Đoan Mộc Dĩnh không biết, thế nhưng hắn biết máu mình đang sôi trào. Hắn tìm về cảm giác sảng khoái phóng ngựa ra chiến trường, cùng thị vệ tỷ thí, bọn họ sẽ không xuất toàn bộ thực lực, bọn họ sợ thương tổn hoàng tử. Cùng Đoan Mộc Thanh Lam tỷ thí, không có bất luận cố kỵ gì, dùng hết toàn lực chém giết, lúc này mới vui vẻ.
Đoan Mộc Dĩnh tránh thoát một kiếm hiểm của Đoan Mộc Thanh Lam, tốc độ quá nhanh, Đoan Mộc Dĩnh chỉ có thể chống đỡ mà không thể phản công. Trên trán hắn mồ hôi chảy ra càng ngày càng nhiều, trên người cũng đổ mồ hôi. Đao trong tay càng ngày càng nặng. Thể lực càng ngày càng chống đỡ hết nổi. Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh sắp kiên trì không được, hắn một kiếm đánh bay đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, triệt để kết thúc trận đấu này.
“Phụ hoàng võ công cái thế, nhi thần thua tâm phục khẩu phục.” Đoan Mộc Dĩnh tự đáy lòng đối với Đoan Mộc Thanh Lam kính phục, tôn kính đối thủ mạnh hơn mình, thừa nhận mình không bằng người khác. Đoan Mộc Dĩnh cho tới bây giờ phi thường thành thực, luôn tán thưởng người giỏi hơn mình.
“Dĩnh nhi cũng rất tốt, lúc trẫm bằng tuổi của ngươi, võ công không bằng một nửa.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, “Thành tựu vượt lên trước phụ thân, đây là cái trẫm vẫn muốn nhìn, làm tốt.”
“Cảm tạ phụ hoàng đã khích lệ.” Đoan Mộc Dĩnh nỗ lực chiếm được khẳng định, tâm lý tự nhiên âm thầm vui vẻ. Hắn mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện võ công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn, hắn cũng không biết đó là tâm pháp gì, hắn chỉ biết mình có khả năng đi vào mộng của người khác, người khác cũng có thể đi vào trong mộng của hắn, Kỳ Duyên kia chỉ ghé qua có một lần, hắn là người như thế nào.
Đoan Mộc Dĩnh lâm vào suy nghĩ sâu xa, Đoan Mộc Thanh Lam lại gần Đoan Mộc Dĩnh, vỗ vỗ Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi, nhìn ngươi một thân mồ hôi, cùng trẫm đi tắm.”
“Tắm rửa, ôn tuyền sao? Phụ hoàng, nhi thần muốn đi.” Đoan Mộc Dĩnh từng nghe danh tiếng về ôn tuyền của Tề quốc, lần này có cơ hội xem. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới một vấn đề, phụ hoàng có ý đồ với mình, cùng nhau tắm rửa có cảm giác thật lo lắng a. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sao lại đơn giản đáp ứng như thế, thật không có đầu óc mà.
Đoan Mộc Thanh Lam rất thích nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Đoan Mộc Dĩnh, nghĩ phi thường thú vị, lúc trắng lúc đỏ lúc lại đen, có phải đang nghĩ tới chuyện cùng hắn tắm rửa hay không, Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, “ Dĩnh nhi không cần lo lắng, trẫm không phải người như vậy. Trẫm sẽ chờ Dĩnh nhi giao trái tim mình cho trẫm, cam tâm tình nguyện cùng trẫm một chỗ.”
Đoan Mộc Dĩnh cũng tiến đến bên tai Đoan Mộc Thanh Lam nói: “Phụ hoàng, ngươi không nỗ lực thật tình, không thể nào có được trái tim người khác, đôi khi nỗ lực cũng không nhất định sẽ thành công, phụ hoàng hẳn là hiểu nhi thần nói gì a.”
“Ngươi là một phôi hài tử, hơn nữa rất tham, như vậy không tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam vươn tay, chạm một chút lên môi Đoan Mộc Dĩnh , cảm xúc mềm mại ướt át khiến hắn yêu thích không buông tay.
Đoan Mộc Dĩnh cắn ngón tay Đoan Mộc Thanh Lam một cái, Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đau nhức, Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không ngốc, người yêu thương đế vương chung quy không có kết cục tốt, người được đế vương yêu cũng không có mấy người có kết cục tốt. Nhi thần không nói, thế nhưng trong lòng nhi thần rõ ràng.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian